Chẳng hiểu sao mình rất thích hoa cúc, cúc có nhiều loại, nhiều màu nhưng tất thảy đều rất yêu. Như mớ cúc vàng mình mua được này, rực rỡ tươi sáng mặc dù hoa nhỏ như cái nút áo thôi ấy.
Cắm bình hoa và ngắm nghía thấy như trước mặt mình là một vốc những mặt trời bé con chan đầy nắng vàng nhảy nhót tươi vui trước mắt.
Mình đúng thật là rất dễ vui, chỉ cần chút hoa thôi cũng khiến mình vui cả mấy ngày ấy. Niềm vui ấy mà, rẻ lắm. Đúng 20k thôi. Lúc cắm hoa mình vui, ngửi mùi lá cúc thơm thơm cũng vui, ngắm những bông hoa xinh xinh càng vui, rồi mình chụp ảnh lại, giờ thì ngắm ảnh hoa mình vẫn vui y như lúc đó. Lãi quá là lãi.
Cùng ngắm hoa với mình nhé!

Xinh không cơ chứ!

À, nhân thể (không hiểu sao lại nhân thể một chuyện chẳng liên quan mấy đến hoa lá chứ) mình nói về chuyện sức khỏe của mình.
Thời điểm  này là tròn 1 năm, mình nhớ năm ngoái có 1 bài mình viết là lúc nào đó mình sẽ nói về chuyện sức khỏe, khi nào mình nghĩ là phù hợp ấy. Thực ra mình ngại nhất là việc mở bài, không biết bắt đầu từ đâu, nói cái gì trước cái gì sau. Lần nữa mãi không viết được, mặc dù mình rất muốn viết về nó. Thôi thì nay nhân dịp mình muốn khoe lọ hoa thì mình chuyện trò luôn chút ít. Và mình thấy là, với cùng một vấn đề, nếu nói trong tâm trạng vui vẻ thì câu chuyện sẽ rất lạc quan, còn nếu nói khi tâm trạng đang mệt mỏi bế tắc nó sẽ rất tiêu cực. Bởi vậy, mình chọn nói về sức khỏe khi mình đang vui.

Hồi trẻ, mình gần như không ốm, mình cũng không quan tâm lắm tới việc tập thể dục, chắc do bản tính của mình ưa mấy việc ngồi một chỗ tỉ mẩn lọ mọ, kể cả hồi đi học mình cũng thường hay phải thi lại môn thể dục. :)))
Rồi thì cũng bước qua tuổi 30, với số cân nặng tăng lên rất nhiều so với thời con gái, sau khi sinh hai lần, rồi cái thú vui bánh trái cũng góp phần kha khá vào việc tích mỡ. Nhưng mình thấy mọi chuyện vẫn rất ổn, mình không cảm thấy mình xấu xí vì béo, mình cũng chẳng tự ti về ngoại hình. Và nếu không có một “cú hích” nào đó thì mình sẽ vẫn duy trì tình trạng đó thôi.
Nhưng rồi một ngày mình sờ thấy 1 cục nhỏ ở ngực. Trong thời buổi ung thư ở khắp nơi, mình sợ hãi cái điều mà ai cũng biết là gì đấy. Thực sự lúc đó mình không dám nhắc tới từ đó, cảm thấy như nhắc đến là mình sẽ bị ung thư chắc chắn vậy. Từ hôm phát hiện ra cục u, mình ăn không ngon, ngủ không yên. Và không hiểu mọi người có ngốc nghếch như mình không, khi mà có những vấn đề sức khỏe thì thay vì đi gặp bác sĩ ngay lập tức thì mình lại lên google tra triệu chứng của…ung thư vú.
Trong những ngày đó, mình khóc sưng hết mắt, không ngủ được, bắt đầu viết kịch bản cho chương cuối của cuộc đời, sẽ để lại gì, dặn dò ai, dạy cho con những gì trong quỹ thời gian còn lại rồi lại khóc tủi cho số phận hẩm hiu của bản thân. Trời!
Cho đến tận bây giờ mình vẫn không hiểu sao lúc đó mình lại như thế. Mình không còn đủ lý trí, sự tỉnh táo để suy nghĩ về vấn đề một cách logic đơn thuần rằng có bệnh hoặc nghi ngờ có bệnh thì phải đi khám bác sĩ.
Rồi thì chồng mình không thể nào chịu nổi tình trạng thần hồn nhát thần tính của mình. Anh bắt đi khám. Mình đi khám.
Đến bệnh viện, làm các xét nghiệm máu và siêu âm. Mình được kết luận có u vú. Nhưng, ơn giời, ở thì hiện tại thì nó không có gì đáng ngại và không cần can thiệp gì hết. Bác sĩ cho về tiếp tục cho con bú đến khi cai sữa. Lúc đó mình mới sinh bạn Miu chưa đầy năm. Ra khỏi bệnh viện mình như gỡ được tảng đá đè nặng trên ngực bao ngày. Và niềm vui lại quay trở lại sau 1 tuần dài đằng đẵng như cả thế kỷ.
Bài học rút ra ở đây là: có bất cứ vấn đề hoặc lo lắng nào về sức khỏe, thì cần đến gặp bác sĩ, chứ đừng khám bệnh qua google như mình, chỉ tổ tổn thọ mà thôi.

Sau một thời gian (hơn 1 năm sau đó) mình cai sữa cho bạn Miu và đến khám lại. Lần này, mình được chụp XQ thì hình ảnh cho thấy cục u của mình có nhân canxi. Bác sĩ nói cũng không nhất thiết phải mổ ngay, nếu cứ để đó thì mình kiểm tra định kỳ 6 tháng 1 lần và làm sinh tiết là được. Mình hỏi nếu để lâu thì  khả năng tiến triển của nó thế nào, bác sĩ nói không thể nói trước được điều gì, có thể nó không tiến triển, cũng có thể nó tiến triển theo hướng không tốt lắm. Mình nói bác sĩ cho mình thời gian suy nghĩ và thu xếp công việc nếu quyết định mổ.
Mình về nhà suy nghĩ, và  cuối cùng quyết định sẽ mổ để lấy cục u đó ra, để đỡ phải nơm nớp về nó nữa.
Vậy là đến bệnh viện làm thủ tục. Mình cứ nghĩ cục u nho nhỏ thì chỉ cần nội soi là được. Ai dè, bác sĩ lại nói sẽ mổ mở và sẽ sinh tiết tại chỗ. Huhu…hoang mang vô cùng. Mình sẽ được gây mê, trong lúc mổ và cả thời gian chờ sinh tiết. Tổng cộng 4 tiếng. Và nếu kết quả sinh tiết có vấn đề thì bác sĩ sẽ vét sạch tổ chức vú, hạch nách v.v…và v.v… quả thật là lạnh sống lưng.
Ngay lúc đó mình đã nghĩ đến việc bỏ chạy, rồi kệ nó đến đâu thì đến chỉ cần không phải lên bàn mổ. Tỉ lệ 80-20 có phải là tỉ lệ an toàn không? Mình có rơi vào 20% không? Rồi mình nghĩ ngợi, nếu mình trốn lần này, thì mình hèn quá. Thôi nhắm mắt đi tới đi, đằng nào cũng phải xử lý nó, không sớm thì muộn, chi bằng làm sớm khi ta còn trẻ khỏe thì khả năng hồi phục còn tốt hơn.
Vậy là mình quyết định mổ.
Trên bàn mổ, mình thầm cầu mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến, mọi thứ sẽ diễn ra xuôn sẻ, thực sự lúc đó mình không dám nghĩ đến con và người thân, mình sợ. Rồi khi thấy mắt mình trĩu xuống, mình hỏi bác sĩ gây mê có phải cháu sắp ngủ không, bác sĩ bảo ừ, và thế là mình chìm dần, chìm dần, mình nghĩ thôi nếu không dậy nữa thì cũng kệ đời, cứ thế này chết đi chả phải sung sướng hay sao, không đau đớn gì. Rồi mình ngủ. Và tất nhiên, mình tỉnh lại. Sau 4 tiếng, mình mở mắt ra thấy đồng hồ chỉ 5h chiều, y tá nhẹ nhàng thông báo ca mổ đã kết thúc, cục u đã được lấy ra, và kết quả sinh tiết là lành tính.
Vậy đó. Sau 1 năm, mình đã đi khám lại theo định kỳ và không có vấn đề gì với bên ngực đó của mình nữa. Trừ việc nó để lại một vết sẹo dài vòng theo quầng ti 🙂
Khi mọi thứ bình thường, khi ta khỏe mạnh, ta thật dễ dàng để nói về việc lạc quan, ta cũng dễ tin vào những điều tốt đẹp. Nhưng khi ở trong những nỗi lo lắng đè nặng, ta thật khó để giữ được tinh thần ấy. Phụ nữ, dù trưởng thành thì vẫn luôn yếu đuối, dễ mất tinh thần. Mình cũng thế. Và mình nhận thức sâu sắc một điều: sức khỏe vô cùng quan trọng.
Điều đó thì ai chả biết, ai chả nói, nhưng để nhận thức được nó một cách thực sự, không phải ai cũng làm được (mình đã từng như thế) Điều quan trọng hơn là từ  nhận thức đến hành động nữa kìa. Chứ trước đây mình cũng luôn nói sức khỏe quan trọng, nhưng mình thức khuya, uống cafe quá nhiều, không tập thể dục lại còn ham ăn đồ ngọt thì sự nhận thức đó cũng không có ý nghĩa gì hết.
Mình tính viết thêm về việc tập thể dục của mình sau cú huých là ca phẫu thuật năm ngoái, nhưng dài quá rồi, mình tạm dừng ở đây đã nhé. Mình sẽ viết tiếp ở bài sau.