Ba ngày cuối tuần vừa rồi thật là mệt mỏi với mình. Sau khi trải qua chuyện này thì mình càng thêm mất niềm tin vào xã hội mà mình đang sống. Càng ngày càng thấy chán nản. Tại sao người lương thiện thì luôn chịu thiệt thòi ấm ức, còn kẻ tiểu nhân thì cứ nhởn nhơ giương giương tự đắc. Lúc nào cũng niệm trong tâm là ở hiền thì gặp lành, gieo nhân nào gặt quả ấy, nhưng liệu con người ta có đủ vững vàng và kiên nhẫn không, khi luôn phải chứng kiến cái ác lên ngôi, phải chờ đến bao giờ để gặp được cái kết có hậu đây?
Khi người ta không còn niềm tin, con người ta sẽ thôi cố gắng, thôi nỗ lực và cống hiến. Bởi những tâm huyết bị dày vò, bị bạc đãi. Vậy thì người ta còn mở lòng làm gì nữa để chịu tổn thương.
Mọi thứ đã qua, bởi mình luôn cố để sống vui trong mọi hoàn cảnh. Nhưng thật không ít lần phải xót xa mà thốt lên rằng: Ôi tôi nản cái xã hội này!