Hôm nay là đúng 1 tuần kể từ ngày em trai mình mất. Nó ra đi đột ngột vì tai nạn giao thông. Bàng hoàng và đau xót. Mình vẫn chưa quen được với việc nó sẽ không còn xuất hiện trước mặt mình. Mọi thứ vẫn mơ mơ hồ hồ, không hẳn là đau, không hẳn là thương, nó là một thứ cảm giác rất tồi tệ, cứ lạnh buốt từ sâu trong người.
Nó ra đi, để lại bố mẹ, vợ dại, con thơ. Như vậy dễ dàng cho nó quá, chưa báo hiếu được người trên, chưa chăm lo được cho người dưới. Vậy mà bỏ đi không lời từ biệt. Chết xong là hết! Chả còn đau đớn, chả còn vấn vương, chỉ có những người ở lại là hàng ngày đối diện với sự trống vắng, buồn thương, gặm nhấm cái cô quạnh trong căn nhà khuyết đi hơi ấm.
Nhưng dù thế nào, dù ai dừng lại không bước nữa, thì cuộc đời vẫn trôi, người sống vẫn phải hít thở, phải làm việc, phải suy nghĩ và phải đau. Rồi cũng sẽ đến một ngày vết thương liền sẹo, mọi thứ sẽ chìm dần vào quên lãng, những niềm vui mới sẽ  lấp đầy khoảng trống trong tim.
Cũng chả mấy đâu.