Ba ngày cuối tuần vừa rồi thật là mệt mỏi với mình. Sau khi trải qua chuyện này thì mình càng thêm mất niềm tin vào xã hội mà mình đang sống. Càng ngày càng thấy chán nản. Tại sao người lương thiện thì luôn chịu thiệt thòi ấm ức, còn kẻ tiểu nhân thì cứ nhởn nhơ giương giương tự đắc. Lúc nào cũng niệm trong tâm là ở hiền thì gặp lành, gieo nhân nào gặt quả ấy, nhưng liệu con người ta có đủ vững vàng và kiên nhẫn không, khi luôn phải chứng kiến cái ác lên ngôi, phải chờ đến bao giờ để gặp được cái kết có hậu đây?
Khi người ta không còn niềm tin, con người ta sẽ thôi cố gắng, thôi nỗ lực và cống hiến. Bởi những tâm huyết bị dày vò, bị bạc đãi. Vậy thì người ta còn mở lòng làm gì nữa để chịu tổn thương.
Mọi thứ đã qua, bởi mình luôn cố để sống vui trong mọi hoàn cảnh. Nhưng thật không ít lần phải xót xa mà thốt lên rằng: Ôi tôi nản cái xã hội này!
Chi Phương ơi
Chỉ còn ít ngày nữa là sang năm mới , để chào đón một ngày tươi đẹp hơn . Những gì cuả năm cũ hãy chôn kín tất cả .
Cuộc sống là như thế , Cứ xem NHẸ thì nó sẽ nhẹ
Hãy bước vào khu vườn đầy hoa thơm của Chị để thấy cuộc đời này vẫn còn đẹp lắm
Em là như vậy , nên em rất thích trồng và ngắm hoa
Chúc Chị và Gia Quyến một năm mới thật an lành và Hạnh Phúc
Cảm ơn em, chị cũng đã bỏ qua chuyện này rồi em ạ,
Chúc em và gia đình năm mới an khang, vạn sự như ý.
Cuộc sống là thế, đâu phải lúc nào cũng chỉ có 1 màu đâu em. Mong em tĩnh tâm.
Em cảm ơn chị, em đã lấy lại tinh thần rồi chị ạ. 🙂
Blog là chốn bình yên, nơi dung dị để chị và những người như em tìm thấy “tình yêu” trong cuộc sống nhưng nó cũng là nơi chia sẻ cảm xúc, một tâm hồn đang “u uất” cũng không thể viết nên 1 blog “đẹp” được…Nên chị hãy viết và trải lòng để mọi người có thể chia sẻ cùng chị cũng như mọi người tìm thấy “chốn bình yên” trong cuộc sống này khi vào blog của chị vậy đấy…
Cảm ơn em, chị đã trở về với tâm trạng tươi vui vốn có. Mai ngày kia sẽ có bài vui thật là vui để khoe với mọi người.
Cảm ơn cả nhà đã chia sẻ. Khi mình lập Blog, mình đã tự hứa với lòng rằng, blog sẽ là chốn bình yên nhất, dịu dàng nhất của mình, để mỗi khi lòng xác xơ mình có một chốn an toàn để núp giấu. Mình đã hứa sẽ không ca thán, không đả kích, không than khóc cũng không lu loa những điều tiêu cực ở đây. Nhưng mấy hôm nay quả thực mình rất buồn bực, nên đã viết post này. Coi như một trang nhật kí màu xám và mình sẽ sớm lật qua trang khác.
Một lần nữa, cảm ơn tất cả các bạn.
bỏ qua cho nhẹ đầu đi chị, coi như mình có thêm kinh nghiệm để đối phó với bọn mặt dày ý!
Ừa, thì chị cũng bỏ qua rồi mà vì thật tình mà nói nếu mình không bỏ qua thì cũng chẳng còn cách nào khác, hic hic…
Bớt buồn nghen chị! Những người không lương tâm, không tự trọng cướp cạn công sức thành quả của người khác thiệt hết nước nói…
Em thích đọc blog của chị, có nhiều món ăn ngon và nhiều chia sẻ hay. Cũng không biết chị có chuyện gì không vui, nhưng cứ coi như đó là thử thách để mình mạnh mẽ hơn thôi chị ạ. Mong chị sớm lấy lại được cân bằng, để không chỉ ngày mới, tuần mới vui vẻ, mà 365 ngày, ngày nào cũng vui vẻ, hạnh phúc. Và em cũng mong sẽ có một ngày được gặp chị ở ngoài đời, vì em thực sự rất ngưỡng mộ chị về sự khéo léo, thông minh. Mong rằng sẽ được học hỏi ở chị nhiều về cách nấu nướng, về tất cả những gì về nữ công gia chánh ạ !
Em chia sẻ cùng chị. Cuộc sống này là vậy đó chị, có phải mình muốn “lặng yên như mặt nước hồ thu” là được đâu…
Thôi cứ xem đó là viên sỏi nhỏ vấp phải trên đường chị àh, vì bản thân mình còn có nhiều niềm vui và tin yêu trong cuộc sống này nữa…Mong chị nhanh lấy lại sức sống nha…