Hồi tháng 10, mình có chút vấn đề về sức khỏe, nên nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng, vấn đề là, lâu lắm rồi mình không ở nhà lâu như vậy. Giờ thì mình đã bị “thích” việc cả ngày ở văn phòng. Nên ở nhà nhiều cũng có chút không quen. Vậy là mình lấy truyện ra đọc, rồi viết blog, nhưng mà đâu phải lúc nào muốn viết là viết được ngay đâu. Còn phải chờ…cảm hứng. Nên mình cứ đi ra đi vào chán nản.
Mấy ngày đó, tiết trời thì giữa thu đẹp nao lòng, mình thì muốn chạy đi chơi ngay lập tức ấy, nhưng lại cố dỗ dành bản thân không được chủ quan. (Lúc nào thích hợp, mình sẽ kể rõ hơn về vấn đề sức khỏe mình gặp phải nhé. Cũng có vài thông tin mà mình nghĩ là hữu ích nên mình cũng muốn chia sẻ, nhưng chưa phải ngay bây giờ.)
Quay trở lại với sự “cuồng chân” của mình, sao trời đẹp như thế kia mà cứ phải ngồi trong nhà nhỉ, thế là mình vác ghế ra vườn, nhưng ngồi cái ghế xếp thì không được thoải mái cho lắm, đang nghĩ ngợi xem có cách nào hơn không thì mình nhìn thấy hai cái ghế salon cũ của bố mẹ chồng xếp  ở góc sân chịu mưa gió.
Ấy thế là mình vẽ ngay ra việc để làm, nhưng không phải mình làm – tất nhiên rồi – mình đang cần nghỉ ngơi và hạn chế vân động. Nên có một người tối đi làm về, phải nghe mụ vợ lèo nhèo ỉ eo nguyên buổi tối về việc “làm cho em một góc để em ngồi đọc sách ngoài vườn” Bình thường có lẽ mình sẽ nhận được thái độ “thích thì tự đi mà làm nhá” nhưng vì mình đang ốm lắm – nên hôm sau có người đi dọn vườn, dẹp bớt đám chậu cây, quét tước sạch sẽ và kê cho mình hai cái ghế cũ ra, mình lau cho sạch sẽ rồi đem hai cái gối tựa, lấy thêm quyển sách. Vậy là có người được “yên thân” và mình thì được cái góc xinh xắn này

Mình ngồi suốt ngoài vườn, nhắm mắt lim dim để cảm nhận nắng và gió mơn man trên mặt. Đồ đạc, đôi khi cũ đi rồi lại thấy đẹp hơn lúc mới ấy. Vì có những giá trị của thời gian nó thấm vào tận bên trong.

Thời điểm đó vẫn còn sót lại ít hồng cuối mùa, cũng vàng y như màu nắng

Bóng nắng trên tường sẽ thay đổi rất nhanh. Vừa lúc nãy còn xuyên qua tán mít in dấu lốm đốm nhảy nhót, lúc sau đã vượt qua bên kia để rọi nguyên một mảng tường lớn, lúc sau nữa thì lại đổ bóng từ tường nhà hàng xóm. Vệt nắng cứ  đến rồi đi như thế mỗi ngày.

Khi mình ngồi ở chiếc ghế kia, ngả đầu ra sau tựa vào thành ghế, mình sẽ thấy đám lá mít xanh có, vàng có khẽ lay động trên cao, thỉnh thoảng gió hơi mạnh, thổi những chiếc lá đã khô rạo rạo dưới sân. Hoặc là mình sẽ thấy những giò lan của ai đó treo lủng lẳng lộn xộn, vì mình không bao giờ hiểu được là nguyên tắc gì sẽ quyết định vị trí của một giò lan trong vườn?

Có hôm, mình đi chợ và mua về bó hồng, và vì hầu như cả ngày mình ngồi ngoài vườn, nên lọ hoa cũng sẽ dính với mình ở đây

Cái thang gỗ cũ từ lâu lẩu lâu lại được xê dịch, chuyển ra góc vườn này, để mình bày vài thứ linh tinh nho nhỏ, như chậu sen đá này chẳng hạn

Hay là cái xe đạp và lọ đựng vỏ ốc nhặt ở biển từ mùa hè

Thế rồi tháng 11 tới và mình cũng đi làm lại sau thời gian dưỡng thương, góc vườn mình không còn ngồi cả ngày nữa, mà là mỗi tối, chỉ có cuối tuần mình mới được ngồi đây khi có nắng, rồi thì mùa cúc họa mi đến, chiếc bàn được tô điểm thêm bởi sắc trắng của họa mi


Sang tháng 12 thì trời lạnh rồi, có những hôm răng va vào nhau lập cập ấy chứ. Nhưng mình vẫn thích buổi tối ra vườn ngồi. Có hôm rét quá, mình choàng nguyên cái chăn to sù sụ ngồi đây uống trà. Mình rất thích cảm giác trời lạnh mà cầm cốc trà nóng, ấp tay vào cốc rồi ấp lên má, thấy nóng rực và thích thú.

Nhưng ngay lúc này thì mình chẳng có cốc trà nào cả và đang lập cập vì lạnh đây. Thôi mình sẽ dừng viết và chui vào  cái chăn bông ấm áp của mình vậy. Good night <3
PS: À, mình cũng muốn chia sẻ thêm về cuốn sách mình đọc trong những ngày nghỉ ốm.

Một tác phẩm viết về những đứa trẻ và hành trình đấu tranh của chúng cùng với hai thầy cô giáo để giữ ngôi trường lụp xụp tồi tàn nơi chúng theo học.
Vừa lãng mạn, hài hước vừa thực tế đến trần trụi, lại phảng phất cả sức mạnh huyền bí, quả thực là quá nhiều màu sắc cho một cuốn tiểu thuyết. Lời văn dí dỏm cuốn hút và câu chuyện được kể thật tự nhiên.
Một câu chuyện đẹp mặc dù cái kết hơi buồn.
Khi bắt đầu đọc, mình đã nghĩ truyện sẽ có một “kết thúc có hậu” cho tất cả các nhân vật. Nhưng không! Cuộc đời không như là mơ và số phận sẵn sàng ném cho ta những thử thách nghiệt ngã nhất chôn vùi tất thảy những ước mơ, hoài bão.
Mình vẫn ước, giá như tác giả can thiệp một chút để Lintang có một cái kết đẹp hơn, xứng đáng hơn với cậu, sẽ dịu lòng biết bao nhiêu.
Nhưng mình cũng hiểu rằng, chấp nhận thực tế, lạc quan và suy nghĩ tích cực là cách duy nhất để sống thanh thản giữa cuộc đời khắc nghiệt.