Mưa như trút nước từ đêm qua đến giờ mới ngớt, nhưng chưa tạnh hẳn. Sáng ra, bố và gái lớn chở nhau đi học đi làm, áo mưa lùng nhùng trong cơn mưa lạnh, thấy thương thương làm sao trong khi mẹ và gái út thì ôm nhau ở nhà, khô ráo và ấm áp.
Để một tập giấy ăn vào cặp cho con gái và dặn đến lớp thì lấy ra lau dép lau chân cho khô, nàng vâng dạ ngoan ngoãn rồi chui vào cái áo mưa màu vàng, ngắm nàng vui vẻ đi học mà mẹ thấy yêu sao là yêu cái thời khắc buổi sáng ngày mưa. Ấy là khi cả nhà chia tay nhau để bắt đầu một ngày mới, dù ở trường, ở nơi làm việc hay ở nhà, thì mỗi người đều đã cất đủ sự yêu thương của những người còn lại trong túi. Có thể lúc nào đó trong ngày, ta tạm quên nhau trong phút chốc vì công việc cuốn đi hay bài vở chiếm ngự tâm trí, nhưng những lời chào tạm biệt buổi sáng, cái thơm trên má, cái vẫy tay nơi bậu cửa sẽ luôn cho ta cảm giác bình yên của một nơi chốn mà ta thuộc về.
Ừ, thì mưa nhỉ! Ừ thì đường ngập! Ừ thì ướt nhẹp! Không sao cả, khi một ngày được bắt đầu bằng sự yêu thương, thì nó sẽ diễn ra xuôn xẻ thôi, dù có thể có vài khó khăn nho nhỏ! Để đến cuối ngày, dù cho mưa gió ngập đường thì ta lại háo hức được về nhà, ở đó có ánh đèn vàng, có vòng tay ấm, có tiếng nói cười rổn rảng, có bữa cơm nóng hổi dẻo thơm chờ đợi, bởi đó là chốn ấm áp dành cho ta và những người thân yêu.
Dù ngày mưa hay ngày nắng, hãy luôn dành cho nhau những buổi sáng dịu dàng để một ngày được bắt đầu bằng sự tươi vui. Nhé!